Wednesday, March 12, 2008

NGAO NGÁN LỄ HỘI ẨM THỰC


Quê mình có lễ hội lớn là dịp để đi khoe rùm. Gặp bạn, đứa nào mình cũng nhắn tới đó xuống chơi , cứ như là lễ hội của nhà mình. Mà có cần mình quảng cáo làm chi. Trên báo đài, ngoài đường, trong khách sạn ai mà nghe nói vụ này.

Đùng một cái hôm lễ hội, mọi người tề tựu về hết mới chết. Ngập đường phố toàn là người, xe cộ bị hạn chế một số nơi, đúng kiểu festival, biểu diễn hoành tráng…Thằng bạn thấy xe hoa của quê mình, khoái chí hỏi: quê mày cũng có chợ Bến Thành ? Cứng họng. May mà có một màn trình diễn sử thi to đùng mà nó chỉ có thể coi qua truyền hình gỡ gạc. Nếu không chắc nó nhắc hoài tới chết.

Biết có một lễ hội ẩm thực đặc trưng của quê hương mình sẽ diễn ra rất đặc sắc. Dẫn nó đi ăn một chầu cho căng bụng là hết ấm ức. Chín giờ sáng tới khu ẩm thực, gửi xe. Hớn hở đi vô mấy gian hàng. Ai cũng lắc đầu nói chưa bán trong khi thấy trên quầy bày biện đầy nhóc thức ăn. Hỏi ra mới biết: Ban giám khảo chưa ăn ) mà bán buôn gì cha nội (ăn mới biết để chấm chứ. Tức quá mấy thằng rủ nhau vô nhà hàng nhậu quắc cần câu về ngủ.

Hôm sau, bạn bè về hết. Tức trong bụng dẫn mấy thằng nhóc nhà mình trở vô khu ẩm thực xem có gì để sau này còn bào chữa với chúng bạn. Thằng út nhìn qua lại hỏi: Ba ơi, xúc xích Đức là đặc sản của vùng quê mình hả? Trời đất. Xung quanh thấy có rất nhiều nơi bán xúc xích, gà rán, cá viên chiên…Đâu cũng thấy mấy món mà giờ mới biết là món ngon quê mình (Vì lễ hội ẩm thực bán món ngon của xứ mình mà). Để đi kiếm mấy món mà mình biết xứ mình xưa nay có cho chắc ăn). Đến quầy Bánh Canh Bến Có. Ba ơi thứ này ở quê nội nè. Cha con hớn hở đi vào. Người bán nói Bánh canh Bến có nhưng chưa có, chỉ có bánh canh xứ này thôi, được không? Thằng lớn đói meo bảo thôi vô ăn đại bánh xèo nhãn hiệu nổi tiếng trên báo cho rồi. Mua vé 3 cái bánh xèo. Chẳng thấy ai dòm ngó tới mà người ta đứng chờ như kẹt phà Cần Thơ. Cha con tự động lấy dĩa rau, lấy nước mắm dọn ra. Còn đứa anh cầm cái dĩa chìa ra chờ mấy bà chiên bánh động lòng hảo tâm cho một cái. Thằng nhỏ uất ức: Sao mình giống ăn xin quá. Chừng 30 phút thằng lớn quay lại nói nghe bà chủ bán bánh vừa làm vừa chửi thề nghe ghê quá nên bỏ luôn!

Vậy là cha con hài lòng với mấy que xúc xích mua từ quầy của mấy khách sạn nổi tiếng trên Sài Gòn xuống bán rồi uống lon Coca đi về. Mấy đứa nhỏ cằn nhằn còn mình thì không dám nói một câu sợ quê với tụi nó. Tới bãi giữ xe mới thấy thằng lớn hớn hở chạy ra tay cầm một khúc tre dài, đầu tóc bờm xờm, áo quần xộc xệch…khoe: con mới giành mua được một khúc cơm Lam! Lấy xe ra thì có điện thoại của ông bạn. Ổng nói như hét: Đừng vô khu ẩm thực ăn cơm rang Dương Châu (địa danh này gần Cà Mau thì phải). Cơm thiu đó, thằng cha bếp trưởng mới xin lỗi tao xong !!!

*****************************************************

Hôm sau đi công tác xa. Chuyện đã vào quên lãng thì đùng một cái thằng bạn lấy xe chở vợ con xuống chơi, gọi điện thoại hỏi: Xuống quê ông dự lễ hội chỉ có mấy gánh hàng rong dọc bờ sông vậy thôi đó hả. Nghe nói có khu ẩm thực lớn lắm. Đi đường nào tới chỉ với.
Vội vàng tắt máy luôn. Có gì mai nói với nó là mình hết pin.