Monday, June 25, 2012

Uống Cà Phê-Báo

Sáng nào cũng vậy, ngoại trừ những buổi sáng ở chỗ khác hoặc thức không nổi, tui đều có mặt đúng bon 6 giờ tại quán cà phê vĩa hè. Ở đó bên kia đường là mấy văn phòng báo chí, còn tất cả các quán cà phê cóc xung quanh đều có một điểm chung: giữ khách bằng báo. Quán nào cũng dựng một kệ báo trước cửa, trên đó treo đủ mấy loại báo ra trong ngày, mỗi loại chừng 5 tờ. Thậm chí, có quán chỉ chuyên 1 loại báo. Ai muốn đọc loại nào thì cứ nhào vô. Chủ quán ngồi tính thế này: có 4 loại báo, mỗi loại 5 tờ. Vị chi suất đầu tiên là 20 người. Mỗi tờ được đọc và luân chuyển trong vòng 30 phút. Từ 6 giờ đến 7giờ là được 40 người. Sau đó là kiếm thêm!




 Uống "cà phê báo" phải đi sớm vì nếu không báo bị người ta đọc hết, mình phải chờ. Có hôm, từ xa đã thấy kệ báo trống trơn thì quẹo sang quán khác còn mấy tờ treo lủng lẳng. Ngặt một nỗi mình quen cái quán rồi, quen là quen cái gu cà phê, quen cái thế ngồi dựa vách dòm ra ngoài đường; vì vậy nên cứ sáng là nhanh nhanh ra quán để đọc báo. Hôm nào, báo bị "đọc" hết thì trong lòng bực bội lắm nhe, uống cà phê không ngon. Vừa uống cà phê vừa nhìn quanh quất, chờ ai bỏ tờ báo xuống là nhoẻn miệng cười làm quen: Cho mượn đọc chút nhe! Cám ơn... Vậy chứ, bữa nào đến sớm là thủ ngay 2 tờ yêu thích, rồi lồng vào nhau để đọc từ từ; hết tờ nào bỏ ra tờ đó. Đọc mà lấm lét, sợ người ta thấy mình đọc hai tờ sẽ quở là đồ tham lam, ích kỷ. Có hôm vừa dựng xe thì tờ cuối cùng bị người ta coi trước nên phải uống cà phê để chờ mà thấy đắng nghét. Ghiền quá, quay qua cha kế bên cười hi hi: chia cho tui mấy tờ quảng cáo đi. Thằng chả sốt sắng đưa liền, cho nó nhẹ tay…

Hình như ai cũng có tâm trạng đó nên cái phong cách đọc báo ở đây là đọc rất nhanh, xong là bỏ ra trên bàn liền cho người khác tới lấy. Thậm chí thấy ai nhìn quanh thì cầm đưa cho họ luôn. Ai cũng bị bệnh mà! Bệnh ghiền đọc báo. Trời mưa mà không lớn thì thế nào cũng đội "áo mưa" mà đi uống cà phê. Vô quán thấy có đủ mặt mọi người, dù không quen biết nhưng quen mặt hết, vậy là vui rồi.

Ở gần mấy quán cà phê này còn một tiệm hớt tóc tên nghe rất đã: Mỹ nghệ. Tiệm này chuyên tiêu thụ mấy tờ báo thiu qua ngày của các quán cà phê. Trong lúc chờ cắt xong cái đầu và bị quấn trong cái khăn, với tay lấy tờ báo cũ đọc lại nhiều lúc thấy mình đọc còn sót thông tin, giờ vơ vét tiếp. Thấy cái cảnh ngồi trên ghế hớt tóc mà ai cũng cầm tờ báo cũng hay hay.

Đọc là một chuyện-một cái thú, xong còn bàn nữa chứ. Riết rồi đọc báo mà không có người bàn luận cũng mất hay. Cà phê đen có 4 ngàn một ly xây chừng mà đọc được tới 2 tờ báo, rồi tới cơ quan thì vênh mặt ta đây đã cập nhật thông tin rồi: Tao mới đọc hồi sáng, hê hê! Trong cơ quan biết bao nhiêu đứa có laptop, có ipad, thậm chí điện thoại đi dộng nó cũng đọc báo được, đọc còn sớm hơn mình; mình cũng có cái máy tính vậy, cũng vô internet đọc báo được vậy… mà không thích.

Bây giờ có nhiều cách đọc báo, đọc báo mạng, điểm báo trên TV… nhưng cầm tờ báo lên đọc thấy thích thú hơn nhiều. Cũng không hiểu sao nữa, nhưng hôm nào mưa gió bão bùng, không đi được, mở mạng ra đọc báo thấy giống như ăn xôi chan nước cốt dừa mà đựng trong bọc ni lông. Người ta xầm xì rằng mai mốt không còn báo tờ đâu mà đọc, chỉ có trên mạng thôi vì thời đại công nghệ thông tin mà. Nói vậy chứ tui không tin đâu nhe.

(Minh họa: Bác Khều)