Diễn tả cái trời nắng tháng tư như thế nào để mọi người hiểu cái khắc nghiệt ấy? Thôi thì nói như thế này: mười hai giờ trưa đứng ở bến phà Cần Thơ chờ phà qua, cái nắng hắt xuống sàn ponton làm cho mặt nhựa bốc hơi loang loáng như cái chảo nóng dưới chân, còn trên đầu hừng hực mặt trời như có thế với tay là chạm cái cục lửa khổng lồ đó. Cái mùi hôi của thập cẩm chất thải mà người ta tiện tay quăng ra khi chờ phà. Cái tiếng the thé của mụ trà đá, khàn khàn của bà bán bắp. Tiếng máy xe ì ì, khói xông vào mắt, sưng vù… Mới nói vậy thôi mà ông bạn đi cùng đã hét lên thôi được rồi.
Vậy đó mà gần cả trăm năm trời, cái bến phà đưa người qua lại vẫn tèn tèn đưa rước khách sang sông. Máy xe cứ nổ, nắng mưa cứ đổ, người ta cứ rủa, sóng cứ rì rào và…phà vẫn qua. Còn mấy ngày nữa, cái bến phà đi vào máu thịt của bao người dân sẽ về hưu. Cạnh đó cây cầu của lịch sử đã sừng sững đứng đó rồi. Lấy máy chụp hình ra chụp hình ảnh những chuyến phà cuối cùng sang sông. Mà cũng không biết chụp cái gì. Ai cũng biết cả rồi, phà qua sông là phà qua sông có gì lạ đâu! Tấm hình họa chăng chỉ có giá trị ở chỗ ngày tháng in lên, chứ nội dung hình ảnh thì cũ xì. Hôm cuối cùng mình mua vé qua phà rồi cứ để vậy cho nó chạy qua chạy lại chơi. Nghe vậy ông bạn bảo: đồ khùng!
Hồi nhỏ khi đi qua phà Mỹ Thuận, đợi phà là những khoảnh khắc thích thú vì được mua đồ ăn, được mua cho bánh mì Bắc Mỹ Thuận bự như cái gối ôm. Có biết đâu đối với người lớn là cực hình; đối với ai đi xe hay ói thì quả là địa ngục. Vậy mà giờ đây, xóm bến phà Mỹ Thuận xưa, lẻ loi và cô độc bên cạnh cái cầu hùng vĩ thay thế.
Nay thì phà Cần Thơ rồi cũng sẽ như vậy đó. Trên chuyến phà cuối cùng trong những ngày sắp đến khánh thành cầu Cần Thơ, cứ nhìn quanh như muốn ghi lại hết những gì mà có thể mình sẽ chỉ còn ký ức. Người qua phà thì như không ai bận tâm chuyện đó, mặt ai cũng căng thẳng mong phà cập bến, hậm hực vì nóng, vì đợi chờ. Công nhân phà cũng bận rộn như bình thường, có cái khác là họ không thèm đuổi mấy bà bán bắp, bán vé số nữa…còn có mấy ngày thôi kệ họ. Các bảng quảng cáo to đùng hai bên bờ sông vài ngày nữa sẽ chẳng còn ai coi. Anh tài xế ôm vô lăng nhìn ra xa phía cây cầu rồi nói trống không, nếu vẫn còn phà chạy cùng với việc thông xe chiếc cầu kia anh sẽ chọn đi phà, miễn đừng bị kẹt. Hứ, được voi đòi tiên, được tiên đòi đi bộ!
Thằng cha chủ quán nhậu quả là có cặp mắt tinh tường khi nghĩ ra chuyện mà chưa ai nghĩ tới. Thằng chả đòi thuê ponton phà, vốn đằng nào mà chẳng bỏ hoang, đem làm nhà hàng. Chiều chiều ai hay hoài cổ sẽ xuống bến phà xưa uống chai bia, ngồi nhìn cầu nhớ lại phà. Đảm bảo đắt khách, chưa kể cho mấy tay câu cá vừa nhậu vừa câu cá bông lau. Thằng chả còn đòi mua 1 chiếc phà làm nhà hàng, kiểu như Mỹ Cảnh trên Sài gòn, chạy qua chạy lại hai bờ sông như hồi xưa phà chạy vậy.
Rồi phà cũng cập bến, dây neo chưa buộc nhiều tay đã phóng xe xuống. Tay công nhân phà chửi rum, bộ muốn chết sao mà gấp vậy. Thằng nhóc vừa phóng xe vừa ngoái lại: đừng có chảnh vài bữa là hết rồi. Cả chục xe gắn máy ào lên khuất lấp chuyện cãi vả. Đi bộ xuống sau cùng nên mới thấy anh công nhân mặc đồng phục còn mới toanh, còn nếp gấp. Ủa, gần dẹp phà mà cũng phát đồng phục mới sao anh? Đâu có, tui tính để dành, nhưng giờ không đem ra mặc thì chắc bỏ luôn quá. Trên bờ bên này bữa nay lại kẹt phà, xe nối đuôi nhau đậu phả hơi nóng rát mặt…
Xa xa đàng kia là cầu. Mai mốt đi qua cầu có ai đó băn khoăn: xa xa đằng kia hồi đó là bến phà.
No comments:
Post a Comment