Ông bạn tôi làm nhà báo. Sống không hề gọi là vất vả, nhọc nhằn. Đột nhiên hứng khởi WTO nên “sinh sự” làm ăn. Mơ ước làm chủ, không hứng thú làm công dù là công bộc của dân. Sáng nọ anh chọn một góc phố dịu dàng trong lòng thành phố, rồi thương lượng thuê lại với giá đắt đỏ. Anh sửa sang trang trí thành một nơi thư giãn cho giới công chức, đặc biệt là cho báo giới, những người đồng đội có “một nơi đi về” (không phải một cõi đi về của ông Sơn đâu nhe). Mấy hôm sửa sang anh hay gọi cà phê từ quán của bà tổ trưởng dân phố. Nhưng cà phê uống nghe nặng mùi hoá chất nên anh gọi chỗ khác. Vậy là chiều đó bà ta liền sang hỏi thăm sao anh sửa nhà làm nước chảy ra đường lênh láng, nghẹt cống. Anh cãi lại vì nhà anh chưa tới công đoạn sử dụng nước sao đổ thừa anh. Bà ta nói sẽ có công an hỏi thăm. Hôm sau anh có giấy mời lên phường nói chuyện (ghi vậy thôi chứ không nói rõ chuyện gì). Chưa đi thì dân phòng tới, hỏi tại sao nước đọng chỗ anh mà không xử lý. Anh chỉ chỗ rửa xe lấn chiếm lòng đường mà phường cho thuê sao không thấy nói gì. Họ bảo nước chảy ngang chỗ ai nấy lo, chuyện cho thuê là chuyện của phường, đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia. Mai lên giải quyết. Hôm sao vì bận viết bài nên anh cho thằng em lên phường xem có việc gì. Hoá ra, sự việc là có vị quan muốn nhắn một câu: nói anh mày lấy nước đá của tao bán quán nhe. Từ việc không mua cà phê của bà tổ trưởng mà còn là đối thủ đáng gờm của bả trong tương lai, dẫn đến xưởng nước đá của vị quan này. Con đường thật nhiêu khê.
Ông bạn tức khí nói hoài thà ông ta cho in tờ bướm quảng cáo nước đá ở dưới có ký tên: Ông A, trưởng, hay phó gì đó của phường, mình còn đỡ tức hơn. Đàng này, đường dây mối nhợ cuối cùng kết thúc ở xưởng nước đá. (Có ông kia in chức bí thư vô bao thơ thiệp đám cưới rồi đó nghe. Không phải chơi đâu). Một ông bạn khác cũng nuôi mộng mở một cái shop thời trang nghe xong mặt cắt không còn chút máu. Điệu này, cứ an tâm công tác, chứ ra làm ăn thấy ớn quá. Mà sao kỳ vậy, mình vô WTO rồi mà còn mãi thế sao. Hoá ra, ngoài phép vua, còn có lệ làng.
Lỡ rồi đành chuyện nọ xọ chuyện kia. Tuần rồi đi đóng trước bạ. Tức là mang tiền đi nộp cho nhà nước. Vậy mà mấy ông phòng thu trước bạ làm như mình đi xin tiền, mặt ổng hầm hầm. Có người mách nhỏ sao ông không nhờ thằng cha ngồi góc kia làm giúp thì xong ngay. Hoá ra có một “con cò” ngồi chờ giúp cho những người không biết chữ nên ai biết chữ cò ghét lắm. Đã vậy, khi qua kho bạc nộp tiền lại bị hành một phen nữa. Phòng thuế một nơi, kho bạc một nẻo. Tính đến chuyện đi lại mất hết cả buổi…Rồi chuyện một ông nhân viên của phường xuống thu tiền an ninh quốc phòng. Ổng nói lên giá rồi nên tăng thu. Tôi cãi một hồi ổng bớt giá xuống! Ổng dạy đời rằng mọi chuyện phải nhà nước và nhân dân cùng làm, chứ nhà nước bao hết sao nổi. Thấy có lý, tôi chỉ càm ràm lúc này gần Tết phường nên tăng cường giữ an ninh trật tự chứ trong xóm mất cắp quá trời. Ổng bảo đồ nhà ai nấy giữ chứ nhà nước làm sao xuể! Bó tay.
Nhân chuyện ra biển lớn mà nói cảnh bến đò ngang như vậy nghe cũng trái khoáy. Chứ thật tình bụng ai cũng lo lắm. Những lệ làng như vậy, những con người như vậy thì ra biển làm sao đây?
No comments:
Post a Comment