Ở Sài Gòn có nhiều chỗ bán cà ri nị, tức cà ri chính gốc An. Mấy món ăn cà ri nị thường là những thứ cay xé lưỡi. Lúc ăn cà ri cay, nước mắt chảy ròng ròng, chợt trách tiền nhân khi chọn lọc thức ăn sao không loại bỏ trái ớt. Lẽ nào hồi xưa ớt ngọt, không cay! Cà ri nấu theo kiểu này có nhiều đặc trưng cay và hăng ăn với thứ nước chấm chua chua như để làm dịu lại cái cái cay xè của ớt và thường nấu với thịt cừu, dê... Cay vậy chứ cũng có nhiều người mê món cà ri nị. Phải cay như vậy mới gọi là cà ri chứ.
Khác với lọai cà ri nị, ở miền Nam, người ta nấu cà ri theo kiểu của mình. Ngày giỗ chạp, đám lễ người ta thường hay nấu cà ri gà. Cà ri phải có nước cốt dừa. Thịt gà được ướp với một lọai bột cà ri bán sẳn mà thành phần chủ yếu là bột nghệ cộng với một ít gia vị khác như bột hồi, ớt...rồi bỏ nuớc cốt dừa vào ninh nhừ là xong. Do vậy, món cà ri miền Nam hơi ngòn ngọt và béo ngậy nước dừa. Lâu lâu ăn cà ri nước dừa thấy ngon nhưng bảo ăn hai ba ngày chắc là không nổi. Bảo dân An mà ăn cà ri này chắc họ ăn không được. Người ta hay nói là cà ri du nhập từ An Độ. Đến nỗi có bài hát..."đi tới Karachi, mình muốn mau béo phì thì đớp cơm cà ri". Cũng là cà ri, một thứ gia vị đặc biệt của người An nhưng khi vào Việt Nam thì cách nấu khác đi, lại mang cái bản sắc Việt nam là nước dừa nữa chứ. Không phải là món gia vị truyền thống nhưng giờ đây cà ri cũng đã trở thành một thứ gia vị quen thuộc của Việt Nam. Đúng là một sự hội nhập có chọn lọc, thêm vào bản sắc của mình.
Một lần đi công tác dài ngày ở Kualar Lumpur (Malaysia), suốt gần cả tuần phải ăn cà ri. Buổi sáng, bên lề đường có bán cả xôi đâu như bên mình, chỉ khác là có chan thêm nước sốt cà ri! Buổi tối, đói quá vào cửa hàng 7-Eleven mua mì gói, về đổ ra nấu cũng là cà ri. Món gì cũng có cà ri. Cơm cà ri đã đành, đến mì cũng nấu với cà ri (gọi là curry -laksa). Bí quá, cả bọn bàn với nhau là kêu bít tết cho chắc ăn. Đến khi miếng thịt đem ra thì cũng có ướp cà ri mới dỡ khóc, dỡ cười. Có lần đói bụng vào một nhà hàng truyền thống, định tìm hiểu văn hóa ẩm thực nước bạn. Thấy một đôi tình nhân ăn món cá cà ri. Chàng thanh niên dùng tay chan cà ri vào dĩa cơm cho cô gái. Bẻ đôi con cá, chia cho nhau (cũng bằng tay). Rồi dùng tay bóc bỏ vào miệng ăn say sưa. Thỉnh thỏang, liếm mấy ngón tay cho sạch. An cà ri "nguyên chất" phải như vậy chứ. Thế là chịu thua, đành ra về với cái bụng đói.
Ở các chợ và siêu thị bên Malaysia có các cửa hàng chuyên bán gia vị cà ri hẳn hoi. Rất là nhiều lọai gia vị bỏ trong các lọ thủy tinh to, bày đầy vách tường. Có đến hàng chục thứ mà chúng tôi chỉ biết có mấy thứ là hồi, quế, nghệ. Người mua đến chọn từng thứ gia vị mình thích, tùy theo khẩu vị mà liều lượng các thứ khác nhau, khi thì hồi ít, khi thì quế nhiều...Sau đó chủ tiệm đem xay nhuyễn rồi gói cho khách. Dân ở đây ăn gì cũng ướp cà ri nên mua một lần cả kí để ăn dần!
Người ta kháo nhau, cà ri là một lọai gia vị tổng hợp, từ những thứ có tác dụng kích thích nên ăn vào "sung" lắm. Cho nên đàn ông Malaysia được phép lấy mấy vợ ! Thật hư ra sao chẳng biết, nhưng bắt ăn cà ri chừng ba bốn ngày liên tiếp là ...Cà ri, ta chào mi!
1 comment:
Minh muon mua cari ni nhung khong tim thay o Cho Ba Chieu, cho Ben Thanh. Ban biet cho nao thi nhan cho xin voi nhe, email khuemedia@gmail.com.
Thanh that cam on
Post a Comment