Mãi sau khi vụ cháy rừng U Minh xảy ra gần 1 tháng, tôi mới có dịp về Kiên Giang. Gặp ông bạn vong niên vốn đang mua bán ở chợ Rạch giá. Anh rầu rĩ than ế ẩm. Gần 3000 hộ dân sống nhờ rừng và còn hơn thế có cuộc sống liên quan gián tiếp đến rừng; vì thế rừng cháy ai cũng vạ lây. Mấy bà bán hàng ngoài chợ, dạo này cũng thời sự không kém, luôn miệng nhắc đến rừng, đến cháy. Tôi bảo rằng chữa cháy xong mọi thứ chắc khá hơn, vì người ta sẽ làm lại, sẽ trồng mới rừng… nhu cầu sẽ gia tăng. Chị bán trái cây trề môi: Chời, chời, đợi đến đó…Rồi bỏ lững câu nói.
Anh bạn làm báo ở đây cho hay Tỉnh đang thu mua khoảng 15 tấn hạt tràm chuẩn bị gieo sạ lại khu rừng mới. Mỗi hạt tràm chỉ bằng đầu chiếc đũa, 15 tấn biết cơ man nào là hạt! Nếu tất cả đều nảy mầm thành những cây tràm con thì cũng chỉ lắp tạm một phần chỗ trống đã mất. Với những con số như vậy mới thấy những cái mà chúng ta vừa mất đi do hoả hoạn quý giá đến nhường nào. Bà hoả một lần nữa là thủ phạm. Nhưng người dân ở đây, chính quyền ở đây, và cả chính phủ đều nói là do con người. Dư luận ở U minh thượng, lẫn U minh hạ đều kháo nhau là do dân ăn ong đốt bùi nhùi làm cháy rừng. Dân chúng sống gần rừng bị nghi ngờ. Họ bực tức làm đơn kiện chỉ ra ông Sáu, ông Bảy nào đó hợp đồng khai thác cá U minh làm cháy rừng. Muốn khai thác cá, họ phải rút hết nước rừng ra rồi chận dòng để bắt; khiến cho mặt than bùn bên trên khô queo, khi xảy cháy thì vô phương cứu chữa. Dân chúng nói rằng lâu nay không phải là không có cháy, thậm chí hồi chiến tranh Mỹ còn dội cả Napal vào đấy nhưng có cháy khủng khiếp như vậy đâu: chính là nhờ có nước. Chả biết giả thuyết nào đúng nhưng trường hợp nào thì cũng chỉ vì cái lợi cá nhân nhỏ bé mà làm tiêu cả tài sản lớn của cả nước. Vài chục lít mật hay hàng trăm lít mật; vài tấn cá hay thậm chí hàng trăm tấn cá, trị giá có bao nhiêu mà bây giờ phải bỏ vào đó hàng chục tỷ đồng để chỉ cứu chữa đám rừng đã cháy rồi. Ngoài những thiệt hại không kể xiết, còn có cả những giá trị vô hình nhưng vô giá.
Có một lần được cho phép vào rừng U minh, khi chiếc xuồng bơi dưới lòng kinh nhìn lên thấy hàng mét lá tràm rơi xuống tạo thành một lớp phân cách rõ ràng, chiếc dầm bơi quơ đến đâu cá nhảy xoi xói đến đó, rồi chim và dơi nghe tiếng động bay lên rợp cả trời...Bây giờ thì rừng vàng nay còn đâu.
Một cơn mưa đầu mùa bất chợt đến giữa trưa hè hầm hập nắng. Những hạt mưa mới vừa rơi xuống đã vội bốc hơi bay lên vì đất cháy bỏng. Nhưng mưa cũng đã làm dịu đi cái nóng, cái ngột ngạt của không khí. Mưa còn hạ nhiệt những trăn trở trong lòng người vì lửa U minh, hy vọng mưa sẽ giúp dập tắt đám cháy. Đứng ngoài bãi biển Rạch giá nhìn về hướng U minh thấy như là có khói bay lên. Gió phần phật từ biển vào mang theo hơi mặn chát, lẫn trong đó như có vị chát đắng của khói từ rừng.
No comments:
Post a Comment