Friday, September 17, 2010

Giấc mơ thoát nạn kẹt xe


Buổi sáng, ở thành phố nhiều người tất bật dậy từ 5 giờ chuẩn bị đi làm hay đưa con đi học. Buổi trưa, ở cơ quan, vì làm sao về nhà và trở lại làm việc cho kịp? Lỡ bị kẹt xe là mất việc buổi chiều. Chiều tan sở làm, ghé rước con hay bù khú đâu đó vài ve với bạn bè. Về đến nhà, mọi người chỉ kịp nhìn nhau rồi đi nằm. Cái nhịp điệu máy móc ấy cứ nhại đi nhại lại, cũ rích mà vẫn cứ phải theo. Cuộc sống mà, sinh nhai mà... có cách nào khác đâu. Kẹt xe buổi sáng trầm trọng đến mức ở một số nơi người ta áp dụng giờ làm việc lệch ca. Nhưng ai đi muộn hơn, ai đi sớm hơn đây? Mấy bà nội trợ đi chợ cũng làm cho kẹt xe. Ai dám ngăn không cho họ đi chợ được, có mà đói meo. Rồi tới một buổi sáng nọ, chợt phát hiện ra còn có cái để cho cuộc sống tốt hơn, nhàn tản hơn mà sao người ta không làm. Tỷ như, sao ta không làm việc tại nhà, đi chợ tại nhà, vui chơi giải trí tại nhà? Tại sao không?


"Tưởng tượng nhé. Buổi sáng nàng thức dậy muộn, vệ sinh cá nhân xong nàng ngồi vào máy tính truy cập website: sieuthi.com. Trời đất, lại có dầu gội mới đây này. Cho hai chai. Thịt bê tươi à, hai ký nhé. Bột giặt này, nho táo này, rau sạch... tất cả đều bị nàng click cho mấy cái. Rồi nàng đi tập thể dục. Xem phim truyền hình nhiều tập trên VTV. Chiếc máy tính vẫn còn nối mạng để đấy. Bạn vươn vai thức dậy. Đánh răng, rửa mặt và từ từ thưởng thức ly cà phê 3 trong 1 mà chẳng chút vội vàng. Bên chiếc máy tính nối mạng, bạn nhận được mấy chỉ thị nóng hổi của sếp qua e-mail. Bạn nhắn nhân viên, ra lệnh cho họ. Bạn nhận từ cô thư ký bản hợp đồng, sửa vài chỗ rồi ký tên "điện tử" vào đấy. Thế là hợp đồng đã ký xong. Chuông reo ngoài cửa, nhân viên siêu thị mang hàng tới. Tiền đã chuyển trả lúc nãy qua tài khoản trên mạng, giờ chỉ kiểm hàng lấy hóa đơn. Quay vào làm việc tiếp trên máy tính trong lúc nàng vừa nấu cơm vừa nhận mệnh lệnh, thảo luận bằng điện thoại. Mọi việc hoàn tất trong buổi sáng lúc 11 giờ. Cơm nước đã sẵn sàng. Cần chi vội, lướt qua vài trang web, chat cùng mấy người bạn cũng đang ngồi ở nhà bên máy tính hẹn hò, chiều nhậu. Nhưng chiều phải ra khỏi nhà chứ làm sao mà nhậu trên mạng được".


Tôi kể giấc mơ trên cho nàng. Chỉ nghe hứ một tiếng, kèm theo tiếng : hão huyền. Tôi chống chế cho rằng những điều trong mơ ấy hoàn toàn có thể thành hiện thực chớ sao. Bây giờ đã có Internet, việc gì cũng có thể. Từ năm 1997, một công ty dược nổi tiếng chẳng đã đưa ra khái niệm văn phòng ảo (virtual office: văn phòng đặt tại nhà mỗi nhân viên với đầy đủ trang thiết bị liên lạc) đó sao? Và họ cũng đã đưa vào thực tế một vài nơi rồi. Còn thương mại điện tử? Đối với nhiều nước, chuyện này xưa như... Internet! Nàng bảo: biết rồi, nhưng tiền điện thoại và nối mạng để thực hiện ước mơ đó chắc bằng lương của hai đứa cộng lại.


Giờ thì chỉ còn nước trông chờ vào "ông" bưu điện để giải quyết nạn kẹt xe buổi sáng. Thôi thì cứ đi làm bằng chiếc honda kẻo muộn!






No comments: