Friday, September 17, 2010

Chiếc bánh Trung thu ngày xưa và bây giờ

Mỗi khi mùa Trung thu là tôi lại nhớ đến những cái bánh Trung thu thuở còn là sinh viên nhận 17kg gạo một tháng. Cứ đến những ngày này, chúng tôi thường tặng những chiếc bánh cho nhau. Có khi hai đứa cùng tặng nhau một chiếc bánh pía. Cái bánh lúc bấy giờ nghe đâu nhân chỉ toàn khoai lang, mật đường và mỡ vụn, nhưng cái ngon lành của nó vẫn còn trong ký ức cho đến bây giờ. Những lần cùng nhau ăn bánh Trung thu ngày xưa, thường được tô vẽ bằng những câu chuyện của tuổi thơ. Tôi kể cho nàng nghe những chiếc đèn ông sao tự làm bằng tre, đèn cầy tự tạo bằng cách nấu sáp nhặt được đổ vào trong những cái ống bằng cọng lá đu đủ..., những buổi dâng cộ đèn kết thúc bằng cảnh tranh bánh của nhau, đèn bị cháy toang. Tuổi thơ của nàng với một góc bánh nướng mậu dịch cùng những ngọn nến làm bằng hạt bưởi phơi khô xỏ xâu, chạy rong bờ hồ Hoàn Kiếm, nắm đuôi hát: "...đèn ông sao với đèn cá chép, đèn thiên nga với đèn bướm bướm" . Những chiếc bánh ngày xưa không đắt tiền nhưng ngọt lịm, đến giờ còn mãi thòm thèm.


Bánh Trung thu bây giờ khác xưa nhiều lắm. Người ta không gói bánh từng bốn cái một, chồng lên nhau, bọc bằng một lớp giấy màu đỏ thấm đẫm dầu như trước đây. Những cái bánh bây giờ có bao bì riêng biệt, đựng trong những hộp thiếc thật quý phái. Nhân bánh bây giờ rất là đa dạng, không chỉ có đậu xanh hột vịt, giò heo bắc thảo mà còn có cả nhân sôcôla, rồi trà xanh...như lá rụng về cội nữa chứ. Cô sinh viên ngày xưa, nay đã là bác sĩ và mẹ của các con tôi và lâu rồi nàng không còn mua bánh pía cho tôi ăn vì sợ ăn nhiều sẽ tiểu đường! Cũng qua hỏi thăm nhiều người chúng tôi phát hiện ra rằng gần đây, người ta không còn mua bánh Trung thu đơn thuần để ăn trong dịp lễ tết này nữa, mà để biếu nhau là chính. Do vậy cái bánh càng bắt mắt, cái hộp càng đẹp thì mới bán được. Bán được nhưng có nhiều người kháo nhau rằng, sau Trung thu, có khối nhà mang đi đổ hàng đống bánh!

Đèn cầy được thay bằng đèn pin và những chiếc lồng đèn ông sao bằng giấy kính được thay bằng Tôn ngô không bằng nhựa có gắn mô tơ phát ra nhạc. Cũng may, sau mấy ngày chơi chán. Bọn trẻ đâm ra mê mẫn với chiếc lồng đèn bằng mà tôi bỏ ra cả ngày chủ nhật để làm. Cái thú đốt đèn cầy đi rón rén, tránh gió cho đèn đừng tắt làm sao có thể thay thế bằng đèn lồng chạy pin. Nhưng chiếc bánh nướng xẽ đã hai ngày mà vẫn còn phân nửa, bọn trẻ không thích ăn bánh Trung thu, chúng mê sôcôla hơn. Với lại, bây giờ hàng ngày chúng có thiếu thứ của ngọt nào đâu. Trăng đang dần lên nhưng không ai hay vì đèn đường sáng choang, từ đầu con phố đã nghe bọn trẻ con hát cải biên: Tết Trung thu đốt đèn đi chơi, Em đốt đèn nhưng hết pin rồi...."


1 comment:

game ionline said...

bai viet cua ban hay lam, co gang phat huy nhe