Friday, September 17, 2010

LÁ CHUỐI GÓI XÔI


Một lần trên đường phố Kuala Lumpur vào buổi sáng, tôi thấy ngạc nhiên vì có một chị ăn mặc theo kiểu phụ nữ Hồi giáo, lái xe con đổ vào sân của một toà nhà văn phòng. Chị mở cốp xe sau và bày ra nhiều món ăn sáng truyền thống, kháng hàng rất đông, hầu hết là dân làm việc văn phòng ở tòa nhà này. Tôi tò mò đến xem vì có nhiều món giống như bên mình, không khác chút nào, trong đó có xôi đậu phộng. Có điều khiến tôi ngạc nhiên: cũng là xôi nhưng khi gói bằng hộp nhựa thì rẻ hơn (chỉ một hai xu) là gói bằng một thứ lá to bằng bàn tay, như lá dầu của mình. Chị lý giải là món xôi cà ri này phải gói trong thứ lá đó mới thật sự là truyền thống và mang hương vị đặc trưng. Cái hộp tuy đẹp, gọn nhưng là sản phẩm công nghiệp mất rồi! Bỏ ra vài xu để mua cái hương vị, mua cái truyền thống, mua cái "đúng gu" thì đâu có mắc.


Một lần khác đi công tác ở Trà Vinh, ông bạn chợt kêu xe thắng gấp khi thấy một bà kẽo kẹt quang gánh bán bánh ống. Thứ bánh làm bằng bột nếp giã nhỏ,hấp trong cái ống, thơm lừng mùi lá dứa. Bánh gói trong lá chuối và ăn với dừa, muối mè. Cái món này anh bạn kia lâu rồi không trông thấy, tưởng đâu chỉ còn trong tiềm thức. Gặp lại như bắt được vàng. Điều này khiến tôi nghĩ đến món xôi bắp mà mấy đứa nhỏ hay mua ăn sáng, trên đường đến trường. Thứ xôi bắp gói trong bọc ni lông, có kèm một cái muổng nhựa bé xíu, rất sạch sẽ. Tuy sạch sẽ, nhưng lại không lãng mạn bằng cái thứ xôi gói trong lá chuối, bẻ xéo hai đầu rồi ốp lại. Vắt bên hông một cọng dứa dại cắt ngắn. Khi ăn gần hết, phải liếm lá cho sạch đừơng! Con tôi nghe kể thì phì cười. Ai lại thế. Còn mấy ông bạn già nghe xong thì buồn buồn, cười cười.


Nhà tôi hai mươi năm trời bán lá chuối tươi cho người ta gói bánh ít, bánh tét, chả lụa…Nguồn cung cấp ban đầu là do những người nông dân đi xin rọc lá trong vườn, mang bán cho mẹ tôi. Dần dần, họ phải đi mua lại lá trong vườn mới có. Riết rồi phải đặt hàng trước nhà vườn mới để dành cho. Cái nghề tưởng đâu chỉ để kiếm cơm qua lúc khó khăn. Nhưng lại nuôi sống cả nhà cho tới nay. Mới đây đọc báo thấy có doanh nghiệp xuất khẩu được lá chuối sang tận Hoa Kỳ. Thấy cũng mừng, mừng thật sự. Những người Việt ở xa sẽ được ăn thứ bánh gói trong lá chuối hấp chín. Cái mùi thơm, không thể có nếu bọc bánh trong ni lông rồi đem hấp bằng lò microwave. Cái thú nhỏ nhoi đó cũng là một hạnh phúc lớn của người xa xứ. Ngay như chúng ta ở trong nước mà còn khoái ăn xôi gói trong lá chuối thay vì túi nhựa; phải không. Các đại gia bao bì rồi sẽ ghen tỵ đây

No comments: