Friday, September 17, 2010

GIAO THỪA: THỜI GIAN KHÔNG ĐỢI


Từ lúc đến tuổi nhi lập, mỗi khi giao thừa là trong lòng lại thấy có một cảm xúc gần giống như nhau, năm nào cũng vậy. Ngoài đường xe cộ đang rộn ràng, người ta đang trẩy lộc xuân. Pháo hoa như trùm lấy thành phố, tiếng nhạc hiệu giao thừa và trống lân thúc giục trên ti vi, thắp một nén nhang thơm trên bàn thờ gia tiên: Chính là lúc cảm xúc thân quen chợt đến, thường kỳ như đến hẹn lại lên. Đó là cái cảm xúc tiếc nuối năm cũ. Trời ạ, mới đó mà đã hết năm. Cứ ngỡ là mình vừa mới thắp nhang giao thừa năm trước xong. Chợt nghĩ đến bao điều mà giao thừa năm trước hoạch định còn chưa làm được. Giật mình vì tự thất hẹn với mình, mà tuổi đời lại vừa thêm tuổi. Rồi chính giữa cái bông lung tiếc rẻ lại nguyện lòng phải làm bằng được một số việc cho năm sau. Lúc đó một cảm giác trái ngược khác về thời gian lại đến ( chẳng phải thuyết tương đối của Einstein đâu): thấy thời gian còn dài chán. Phải đến ra Giêng mọi cái ở cơ quan mới chạy lại kia mà. Thôi thì cứ vui hưởng mấy ngày Tết cái đã.


Tháng Chạp tới thì Tết cũng lò dò theo sau. Trong cơ quan đã bắt đầu những kế hoạch cho năm mới, trên công trường công nhân vẫn phơi lưng ra đấy. Mọi việc vẫn bình thường cho tới khi…Cho tới khi chiều hôm qua, chợ hoa xuân đột ngột nhóm lên. Chợt thảng thốt Tết đến rồi và cảm giác thời gian chợt như chùng lại, như đợi chờ. Trông mặt từng người cái khắc khổ chịu đựng của một năm nhọc nhằn chợt tươi tắn hẳn ra, bớt căng thẳng. Cái cảm giác làm biếng dễ thương xuất hiện. Hôm sau không khí làm việc chợt uể oải hơn thường ngày, người ta nói nhiều về Tết, người kháo nhau mua sắm…Cái cảm giác chủ quan mặc dù là thế, nhưng mọi việc vẫn tiến hành, vẫn thực hiện. Ngân hàng vẫn tính từng phần trăm lãi suất chứ có ngừng lại ngày nào. Hợp đồng cũng đến hạn cho dù vào ngày mùng Một!


Nói vậy chứ dùng dằng mấy bửa Tết, sau đó lại vắt giò lên cổ mà chạy. Cảm giác hối tiếc năm cũ thật ra cũng có mặt tích cực, như một lời nhắc nhỡ. Năm nào cũng thế Xuân đến rồi đi cùng thời gian, chỉ có những cái mà mình làm ra là còn tạm thời ở lại. Nó như minh chứng cho cho sự tồn tại của ta trong quá khứ. Không có nó chắc gì mình đã là mình. Chợt nghĩ ngày mai đến nâng cốc chúc Tết cùng những người bạn mình sẽ ngâm:

Thời gian đi mãi đường trần

Chẳng đợi ai, chẳng chồn chân bao giờ…


No comments: