Thursday, September 16, 2010

MƯA ĐẦU MÙA


Con mưa đầu mùa trút xuống đột ngột, khiến cho mặt đường nhựa cháy bỏng bốc khói, như rót nuớc vào một cái chảo nóng, chỉ không nghe rõ tiếng xèo xèo thôi. Mưa không nhiều nhưng cũng mang lại cái cảm giác mát mẻ, bớt đi cái oi bức. Người đi đường thấy mặt mày tươi hơn, cây xanh lắc qua lắc lại, như thể đang vươn lên. Được một lúc, cái nóng rồi cũng trở lại như cũ, chỉ còn cái cảm giác an ủi là mùa mưa đến rồi.

–—

Mấy tháng trước người dân thành phố này được một phen mở cờ, "tắm mưa"...khi thành phố được lên hạng, lên đời. Sáng hôm đó nhận được nhiều tin nhắn: "Sướng nhé, mày đã dân thành phố, không còn nhà quê nữa nhé..."; "Ngủ một giấc, chúng ta đã là dân thành thị..." Dân chúng cũng rộn ràng lắm dù không biết thế nào là thành phố thuộc trung ương, thế nào là thành phố loại 1...Trong giấy tờ, con dấu người ta gấp rút sửa lại chữ tỉnh, thay bằng thành phố. Tự nhiên được nâng cấp, lên đời ai mà chả sướng chả ham.

Sướng gì thì chả ai rõ nhưng giá cả tăng vọt, nhất là giá đất thì, ôi thôi...không leo thang cây mà đi bằng thang máy! Đất ngoại vi nghe đâu qui hoạch thành khu dân cư, chưa thấy đường xá gì mà giá lên 3, 4 triệu đồng một mét vuông. Ai lỡ chưa có chỗ cất nhà thì mướn nhà ở tiếp chứ sao mà mua nổi; mà giá thuê nhà cũng tăng, thành phố mà...Các dịch vụ khác cũng tăng theo cho kịp với uy danh mới của thành phố. Mấy xe lôi gắn máy thì hết thời rồi. Ai cho lưu hành loại xe tự chế này trong thành phố to kia chứ. Giờ phải đi xe buýt hoặc taxi thôi. Thậm chí, hớt tóc cũng lên giá. Vì không còn hớt tóc lề đường nữa, phải mướn nhà hành nghề hết...

Tiếng là thành phố trung ương như vậy, chứ sao một thời gian, ngẩm lại người ta thấy còn nhiều chuyện mà một thành phố đẳng cấp như thế này phải làm mà cũng chưa thấy động tĩnh gì. Cái cây cầu thông thương mơ ước của bao người vẫn còn ở đâu dó trên giấy tờ. Người dân bao phen mừng hụt vì chờ ngày khởi công. Mấy bác về hưu bảo cất cây cầu xong tụi tao đi bộ qua, rồi về chết cũng cam. Vậy mà có mấy ông "đi xa" rồi mà cầu thì còn xa lắc. mà nói chi đến cây cầu to quá. Thành phố gì mà còn những con "đường" mới có một đám mưa đầu mùa, người dân tự động thêm vào chữ "mương" bên cạnh. Bao năm nay ai cũng mong có ngày con đường sẽ được cải tạo. Vậy mà năm này qua năm khác vẫn y nguyên! Chuyện ấy vẫn còn to. Chuyện nhỏ xíu như cái nhà bảo vệ bằng gỗ nhếch nhác, nằm chắn hết lối vào của một công viên thuộc loại đẹp, ngay giữa trung tâm thành phố, trước UBND. Giống như cô gái đẹp có nốt ruồi sát phu to đùng trên má. Vậy mà chả thấy ai nói năng gì. Chỉ có những người đi tập thể dục buổi sáng càu nhàu. Mà sớm quá ai mà nghe. Vì thế mà nhiều nhà đầu tư đến viếng mà ít ai trở lại. Tỷ như, đi coi mắt cô dâu gặp phải một công nương nghe nói con nhà danh giá (không phải đanh đá à nghe) mà xấu xí, còn không có của hồi môn.

Ông bạn ở xa về nghe nói vậy, hỏi ngược lại một câu mà cứng họng. Ổng nói mấy cái vụ kể trên thì cũng phải có người làm chứ, tự nhiên có cầu, có đường à. Này, thành phố của cậu muốn lên loại một, thì phải có con người loại mấy? Không biết làm sao mà trả lời. Bó tay.


–—

Ngoài đường mưa chưa ướt đất, nắng đã lên gay gắt. Hơi nước bốc lên hầm hập từ mặt đường. Rồi thêm một cơn mưa nữa chợt ập đến. Trời chợt mưa chợt nắng chẳng vì đâu. Mưa điệu này dễ bị bệnh lắm nghe.

No comments: