Friday, September 17, 2010

THÁNG BA RA RUỘNG THẢ DIỀU


Cuối tháng Ba, đầu tháng Tư năm nào cũng vậy, gió sắp chuyển là đến mùa thả diều. Trời ban ngày nắng gắt, cháy bỏng da. Buổi chiều mát chở lũ nhóc ra đồng thả diều cũng thú vị. Phải có một vùng ngoại vi, có đồng trống mới thả được. Còn trong thành phố dây điện chằng chịt, không có một miếng gió thì làm sao "diều gặp gió".


Hồi còn nhỏ, muốn thả diều phải chuẩn bị cả ngày. Kiếm vành nón lá cũ của mẹ và một cây đũa bếp làm sườn. Xé tập vở ra dán diều. Rồi cắt râu trang trí. Rồi cột dây lèo thả thử xem có bọc gió không...Công phu lắm. Mà hồi đó sao người lớn ít ai thả diều, chỉ có lũ con nít. Còn bây giờ thì một đứa con nít đi thả diều thì có một người lớn đi kèm (có khi hai!). Ngó lên trời diều bay cả bầy. Có người dơi, cá mập, đại bàng, bướm bay rợp trời...Kiếm một con diều giấy làm thủ công đỏ con mắt, mà không có. Bèo nhất có 6000 đồng là có một chú bướm con rồi, vài chục ngàn thì có cá mập, đại bàng...Ra thả diều, nói là giải trí vậy chứ nhiều người ngó quanh xem có con diều nào hơn của mình chăng. Cứ như khoe xe máy không bằng. Một bãi cát qui hoạch khu dân cư chừng vài hecta mà chứa cả ngàn người cùng xe máy...như đi picnic. Thả diều là trò con nít vậy mà cầm diều chạy cho bọc gió chỉ thấy toàn mấy ông bố, đám nhỏ chạy theo nài nĩ ba ơi cho con thả một chút. Hai người yêu nhau cũng đi thả diều, hai ông bà già cũng thả diều. Đám con nít băn khoăn người lớn cũng thả diều nữa à. Có ông thả được diều lên cao, thích chí nằm ngữa trên cỏ, ưỡn bụng nhìn con diều trên trời cao...Rồi diều vướng dây, cự cãi. Rồi câu diều, đánh lộn...Đến nỗi, để giữ gìn trật tự chiều chiều dân phòng phải ra bãi ngồi sẳn!


Một ông bạn than rằng đến diều mà cũng được sản xuất công nghiệp hóa thì buồn thật. Vậy mà ông cũng mua một con diều Trung quốc to đùng, còn gắn thêm mấy bóng đèn chớp gắn cùng cục pin tiểu để con diều cá mập bay lên chớp chớp mắt cho bà con lé mắt chơi! Anh còn định về chế cái môtơ để quấn dây diều nữa chứ. Còn đâu những chiếc diều giấy với những miếng tre mõng làm sáo diều.


Mấy ông tiếp thị đâu bỏ qua. Mấy món có liên quan đến con nít (cả người lớn) đều được đem ra bãi để tiếp thị, sampling...Có người còn định thả hai con diều bay song song mang băng rôn "Công ty X welcome !!!". Mấy xe nước sâm, nước mía tha hồ hốt bạc. Mấy cái quán cóc giờ đây đắt như tôm tươi.


Mùa thả diều đến mới thấy rằng con người đô thị dường như đang sống thiếu một thứ gì mà không ai xác định được, có dịp mới phát hiện ra rằng đó là sự thiếu thốn thời gian và những thú vui...không phù phiếm. Lúc đầu muốn cho con cái biết tuổi thơ của cha mẹ như thế nào và rồi chính mình say đắm trong những trò chơi ký ức. Anh bạn làm diều có đèn chớp cứ loay hoay mãi mà không kéo diều lên cao được vì cục pin nặng quá, vả lại trời nắng có ai thấy đèn chớp đâu. Nhưng cuối cùng rồi công sức sáng tạo của anh cũng được đền bù là khi trời sụp tối, mọi người về gần hết thì ở một góc ruộng, có một con diều cá mập chao qua chao lại, chớp đèn lia lịa khiến mọi nguời phải chú ý. Tội nghiệp anh, vì cái trò chơi trẻ con đơn giản phải bị gánh nặng của công nghệ làm cho nó phù phiếm.

No comments: