Friday, September 17, 2010

PHÒNG CHÁY SỢ …XUI


Mấy năm trước tới chơi nhà một ông bạn già mới tậu. Thật ra là một căn nhà vách ván tôn, lợp lá trong một khu lao động chật hẹp. Ông than rằng khi mới về ở xóm này, thấy lối đi chỉ có đủ chỗ cho chiếc xe máy chạy vào; mà trong xóm toàn là nhà lá, nhà cây, vách ván. Con hẻm chỉ hơn 30 mét mà gần hai chục hộ. Khi đi họp dân phố, với trách nhiệm người công dân công với cái hăng hái của người mới đến được dân ở đây gọi là ông giáo, ông đề nghị: bà con nên cùng nhau hùn tiền lại mua mấy cái bình chữa lửa. Ở đây chật hẹp lỡ xảy ra hỏa hoạn còn có cái mà cứu. Chớ xe đâu có vô được đây. Những tưởng mọi người hưởng ứng cái rần nào dè cái bà bán bún đầu hẻm đêm nào cũng nấu bếp canh cua tới khuya, phát pháo trước tiên: Nè, ông đừng có trù ẻo nghe. Mới về mà nói bậy nói bạ. Ông hàn dè mũ: Chắc ổng thấy tôi đốt lửa nên hoảng chứ gì. Thôi đi ông. Cả chục năm nay xóm này có bị gì đâu. Miệng ăn mắm ăn muối, có bề gì là tại ông. Ông bạn mặt tái mét vừa giận vừa sợ nên thôi.


Dân mình nghĩ cũng kỳ, cũng lo cũng sợ chứ có phải không đâu nhưng sợ mở miệng nói là xui là kỵ. nên không dám nói. Chừng có chuyện thì bảo sao không ai nói. Vụ cháy ITC vừa qua, khiến người ta hè nhau đi mua sắm bình chữa lửa. Thậm chí có mấy tay làm việc trên nhà cao tầng còn mua cả dây thừng để khi có cháy thì làm Tarzan thời hiện đại. Tự lo bảo vệ cho chắc. Rồi chắc rằng chẳng bao lâu khi vết thương của vụ cháy vừa qua chưa kịp khép lại thì người ta đã quên mất chiếc bình chữa lửa mới mua sử dụng như thế nào. Rồi mấy cuộn dây chắc sẽ đem vất đi.

Đó là chuyện của từng người dân. Còn những khu nhà cao tầng nơi có hàng trăm người làm việc, liệu có đủ lối thoát hiểm cho ngần ấy người. Khi ấy đừng trông mong vào việc "ra đi có trật tự", kẽ trước người sau. Giật mình nhớ lại, mình đang làm việc ở tầng 20 của tòa nhà nếu lỡ...Suỵt, đừng nói xui chứ! Trong những lần diễn tập PCCC, thấy chống tre bay lên ào ào, phóng qua lửa như xiếc, giờ thì thất vọng, bất lực trong những tình huống cụ thể như vậy. Một ông doanh nghiệp bảo: vụ rồi nếu mấy tay bán nệm đem ra cho người bị nạn nhảy xuống thì vừa cứu được người vừa được tiếng! Đừng tưởng là nói chơi, trong phim của Tây thấy cảnh đó hoài chứ gì.

Thôi thì đừng sợ xui do nói trước. Hãy nói ra cái được cái không ngay từ bây giờ, để mất lòng trước đặng lòng sau. Chứ đừng mất bò mới lo làm chuồng. Mất mạng mới...Suỵt, đừng nói dại.



No comments: