Friday, September 17, 2010

GÓC NHÌN XUỐNG PHỐ


Quán cà phê quen thuộc lâu nay như một người bạn, bổng nhiên xa lạ. Xa lạ như chưa hề quen biết. Bên kia đường là công viên có hàng cây bàng ngã đầu vào nhau, đan xen nhau tạo thành cái mái che còn kín hơn cả những tấm tôn, mát rượi. Vậy mà sáng nay cái công viên kia trở thành bình địa. Các cây bàng nằm ngã sóng xoài vẫn đè lên nhau như chưa muốn rời xa nhau. Con đường sẽ được rộng mở, bộ mặt mới của đô thị rồi sẽ rộng ra, sẽ khoáng đãng. Các ngôi nhà nằm hai bên đường phấn khởi, nôn nao vì chỉ trong một ngày giá đã lên hàng chục cây. Chả là con đường rồi đây sẽ thành đại lộ. Trong cái đống đổ nát của công viên cũ vừa phá ra có cả bức tượng con ngựa bằng xi măng chỏng vó. Thằng nhỏ bán vé số thẫn thờ tiếc rẻ, thôi rồi nó không còn leo được lên lưng con ngựa mỗi khi chiều xuống, khi mà đài phát thanh đã công bố xong kết quả.


Không chỉ riêng thằng bé, những người uống cà phê trong quán cũng có cảm giác hụt hẩng. Những người vô tâm nhất cũng còn thốt lên tiếc rẻ những cây bàng trồng từ hơn chục năm nay. Cái bóng mát, cái màu xanh mát được thay bằng cái ánh nắng chói chan nhún nhẩy vì không có gì ngăn cản, có cả bụi mù. Con người khi đứng trước những thay đổi thường có những phản ứng bản năng là không chấp nhận ngay những thay đổi đó cho dù nó có hợp lý hay không. Khi phát hiện ra mình vừa bị mất thứ gì người ta thường hay thốt lên: không, nó mới vừa ở đây mà! Ông bạn tôi vừa mới chuyển công tác sang một vị trí mới cao hơn nhưng ông đã khóc trước mặt nhân viên khi công bố sự thay đổi này cho những người mà ông đã từng gắn bó gần chục năm. Nhưng rồi ông cũng sẽ phải đi, cái mới biết đâu sẽ làm ông hào hứng hơn. Cái công viên nằm giữa hai con đường kia phải nhường cho cái đại lộ thênh thang, cái tồn tại nhỏ bé phải nhường cho cái sự phát triển to lớn hơn. Và cái hụt hẩng tạm thời cũng chỉ như là cái giá cho sự phát triển. Chỉ mong sao cho cái giá không quá đắt.


Ly cà phê đá hôm nay tự nhiên trở nên khó nuốt đối với nhiều người đang ngồi trong quán...người ta đang bồi hồi hoài niệm về những cái mới đây còn tầm thường quá đỗi rồi chợt trở nên quý giá khi bổng nhiên không còn tồn tại. Đám đông hiếu kỳ bu quanh công trình bàn tán, chỉ trỏ. Mà có gì để mà bàn tán kia chứ. Một người thốt lên rằng mai mốt con đường này sẽ to lớn hơn thành đại lộ tầm cỡ. Vậy mới xứng với thành phố loại 2 . Ừ nhỉ? vậy mới phải chứ...Người ta bắt đầu nói về cái mới, người ta nói về đô thị hóa. Ngoài kia, những cây bàng mới đổ từ sáng sớm, lá đã bắt đầu úa. Chiếc xe cẩu đang kéo nó lên đưa đi nơi khác. Đám đông tan dần. Chiều nay tan trường phải chỡ tụi nhỏ đi ngang đây một chút cho tụi nó ghi vào bộ nhớ là hồi xưa trên đại lộ này từng là công viên.


No comments: