Thursday, September 16, 2010

Ở THỊ XÃ CÂY XANH CÓ TÊN


Ở Trà vinh, người ta xem cây xanh như là những đứa con. Nhà nước chăm sóc chúng, lập lý lịch cho từng cây hẳn hoi. Thị xã này xanh nhất đồng bằng vì ngợp trời bóng cây. Ngày xưa nó còn nhiều cây hơn bây giờ. Có những con đường mà người ta không gọi tên mà chỉ gọi là đường hàng Me, đường cây Dầu, đường hàng Dương...Tuổi thơ trôi qua với cái giàng thun để lẫn vào tập vỡ khi đi học, để khi tan trường chạy ra ngay cây me đậu phụng duy nhất trước Sở Công chánh bắn lén mấy quả me ngọt. Hàng me ngày đó giao cho một ông người bé tí chăm sóc và khai thác. Cứ mùa me chín là ông leo hái me hết ngày này sang ngày khác, đem bán chỉ nộp thuế tượng trưng cho chính quyền, ngược lại ông phải theo dõi chăm sóc chúng cả năm. Rồi con đường trồng toàn là dầu cổ thụ, cứ sắp đến mưa là hoa cứ xoay tít bay bay...Bây giờ, chính quyền địa phương còn trồng toàn cây bàng trên một con đường; những cây bàng gục đầu vào nhau che mát con đường khiến giữa trời trưa nắng cháy mà cứ ngỡ đi giữa đường hầm mát rượi. Nhiều người bảo cái ấn tượng nhất của Trà Vinh là cây xanh, không nơi nào bằng. Nếu tổ chức môi trường thế giới mà đến đây chắc phải công nhận đây là thành phố môi trường lý tưởng.

Ở Cần Thơ, năm nay tự nhiên tất cả các cây sao trong thành phố đều nở hoa. Hoa sao cũng như hoa dầu nhưng nhỏ hơn và nở dầy hơn. Rồi chợt một ngày hoa rơi khắp đường phố tạo nên môt lớp thảm hoa sao vàng rực. Xe cộ và người qua lại dẫm lên xác hoa làm nó bốc lên chất tinh dầu ngay ngáy nhưng không khó chịu chút nào. Người ta bảo năm nay, cây cối tới tuổi dậy thì. Phải mất gần chục năm mới tới lúc cây ra hoa và làm đẹp cho thành phố. Hoa nở khắp phố phường làm cho các con đường, bụi bặm là thế, ngột ngạt là thế, tự nhiên lãng mạn vô cùng. Lưu thông đi chậm hơn, nhịp đời bớt hối hả và con người bớt stress hơn.

Bình thường cây cối vô tình đứng ngay đấy, đến khi chợt nở hoa mới làm người giật mình vì hờ hững. Một buổi sáng, cô bạn chợt hét lên: Đẹp quá! Cái gì đẹp? Cây bằng lăng! Đâu? Ngoài đại lộ đó. Cây bằng lăng lâu nay sớm sớm chiều chiều qua lại mà cô nàng có thấy gì đâu. Chợt hoa tím nở rộ mới hay là có nó. Hóa ra tất cả các cây bằng lăng trong thành phố đều đã nở hoa. Cái lạ mà người ta chợt khám phá là những cái bình dị dân dã như vậy lại ở ngay trong lòng đô thị. Nó khơi dậy đâu đó trong lòng một góc của tuổi thơ từ lâu đã xa. Nó khiến cho người ta bình tâm hơn, lắng đọng hơn giữa cuộc sống.

Ông bạn vừa du lịch Thái lan về kể rằng trong một siêu thị, người ta bán từng hoa dầu sơn verni bóng và đóng gói tinh tươm để bán cho trẻ em. Một lần ở Hồng Kông, tôi còn thấy người ta bán cả dế đựng trong một hộp nhỏ rất đẹp. Tự nhiên ước ao đem những trò trẻ thơ xưa "đóng gói" đem bán, bán cho chính mấy đứa con mình. Tôi gọi điện cho ba tôi ở quê nhờ ông lượm dùm một mớ hoa dầu gởi lên, chắc mẫm mấy đứa sẽ sướng mê. Thằng con đi học về nhìn thấy tò mò quan sát, rồi hững hờ nói cái này thì để làm gì kia chứ!


1 comment:

iwin said...

nguoi ta nói chưa thay quan tài chưa đổ lệ :(